Top Ad unit 728 × 90

VÌ EM ĐÃ KHÔNG THỂ CÙNG ANH

♥ ♥ ♥ VÌ EM ĐÃ KHÔNG THỂ CÙNG ANH ♥ ♥ ♥

"Đừng yêu em nữa, vì em biết anh sẽ mãi mãi không thuộc về em.Đừng yêu em nữa, vì em đã mang tình yêu của anh đi mất rồi.Đừng yêu em nữa, vì em đã không thể cùng anh.Không thể cùng anh"


Thời gian rồi sẽ hàn gắn vết thương trong tim nó, quan trọng là bao lâu thôi. Này cô bé, tạnh mưa rồi đấy, em có định về không thế? Na vội ngước nhìn lên và bắt gặp nét mặt lo lắng của một vị khách qua đường. Em định ngồi mãi ở bến xe bus hả, giờ này hết xe rồi đó!
Nó lại cúi mặt xuống như vừa nãy, không nói gì. Anh ngồi cùng em nhé, anh cũng vừa bị đuổi khỏi nhà không có chỗ nào để đi nè!
Lâm thật có khiếu bịa chuyện, chẳng có ý đồ gì xấu cả, chỉ là cách mà anh ta làm để bắt chuyện với các cô gái. Mà không phải cô nào cũng nhận ra điều đó, vẫn sập bẫy như chơi. Nhưng lần này dường như Lâm đã thất bại rồi, Na vẫn không thay đổi nét mặt, và cũng chẳng buồn nhìn anh, nó lôi chiếc điện thoại trong túi ra xem giờ. Thấy vậy, Lâm vội cởi chiếc áo khoác của mình ra khoác lên vai nó.
- Ơ này! – Nó quay sang Lâm với một nét mặt khó tả.
- Anh xin lỗi, anh sợ em lạnh!
- À không sao, cảm ơn anh nhiều nha.
Vậy là cuối cùng nó cũng chịu nói chuyện với Lâm. Anh ta chắc vui lắm đây.

Vì em đã không thể cùng anh (Phần 1).
- Sao giờ này em còn chưa về nhà?
- Em à? Em chưa muốn về thôi
- Chắc em đang có chuyện buồn hả?
- Sao anh biết?
- Hình như em khóc thì phải, hay là mưa nhỉ?
- Em có khóc đâu, mưa đấy… Em ghét mưa.
Na cố tình quay mặt đi chỗ khác, đúng là nó vừa khóc, nhưng không muốn cho Lâm biết. Nhưng dường như không có gì giấu nổi Lâm, rất nhanh, anh ta rút chiếc khăn tay trong túi quần ra đưa cho Na. Ghê thật. Không hổ danh là một tay cưa gái có nghề, l úc nào cũng thủ sẵn mấy thứ ấy. Trước đây đã có bao nhiêu cô gái xin chết vì Lâm, nhưng anh chỉ coi là thú vui qua đường, cái tính ấy đã thấm vào máu rồi nên khó bỏ lắm. Anh ta đành chấp nhận sống chung với nó, không biết anh ta chấp nhận hay thấy tự hào vì nó nữa.
- Em thấy anh có vẻ quan tâm đến người khác đấy.
- Em thấy vậy à?
- Không những thấy thế, em còn nhận ra anh làm thế với hầu hết các cô gái, em nói đúng không? Nghe đến đó, Lâm sững người lại. Đã bao giờ anh ta giở nghề mà lại bị một cô gái bắt ngay tại trận thế này đâu, chưa kịp thành công đã thất bại sao? Lâm hơi đỏ mặt nhưng lấy lại vẻ bình tĩnh rất nhanh. Chắc chắn là có tật giật mình.
- Uhm, anh thường làm thế với phụ nữ, anh thấy họ có cái gì đó rất mỏng manh cần phải bảo vệ và giúp đỡ.
- Nhưng anh quên mất rằng có những người phụ nữ rất mạnh mẽ.
- Mạnh mẽ thế nào thì họ cũng cần có một người đàn ông đúng không?
- Không hẳn.
Na cúi xuống nhìn chiếc điện thoại, màn hình sáng lên với bức ảnh tự xướng của một cặp đôi, tất nhiên trong đó có Na:
- Như em này, em vẫn sống tốt mà không cần một người con trai nào hết.
Đến đây chắc chắn Lâm đã hiểu vì sao cô bé ấy lại ngồi đây giờ này, vì sao cô bé lại khóc, vì sao cô bé ghét trời mưa. Lâm luôn nắm bắt được tâm lý các cô gái rất nhanh mà. Chưa kịp đáp lại câu nói của Na, cô bé đã đứng phắt dậy.
- Thôi em về đây, cảm ơn anh vì chiếc khăn tay nhé!
- Thế còn anh thì sao?
- Đừng nói dối nữa anh ơi, anh không về tí nữa có người đi tìm đấy. Nói rồi Na chạy đi luôn, để lại Lâm ngồi tiếc nuối trên chiếc ghế chờ xe bus, anh vội gọi với theo:
- Anh là Lâm, hi vọng sẽ gặp lại em Na nhé!
Thì ra Lâm đã kịp nhìn tên của Na trên màn hình điện thoại khi nó lấy ra xem giờ. Dường như anh ta chưa hài lòng lắm, làm quen một cô bé mà cũng không ra hồn. Những lần trước, chỉ cần Lâm tỏ ra quan tâm các cô nàng một chút thôi là các cô ý tự động sập bẫy ngay, còn tự xưng tên, để lại số điện thoại, địa chỉ…Vậy mà lần này Lâm đã thất bại một cách nặng nề. Điều đó đã làm Lâm thấy rất khó chịu, tự cảm thấy xấu hổ với chính bản thân mình, có lẽ anh sẽ không bỏ cuộc rồi.

Một buổi sáng mùa thu, hơi lạnh, Na dậy sớm hơn mọi ngày, mở cánh cửa sổ trên tầng hai. Nó mở ngay bản nhạc yêu thích, đứng bên cạnh mà lắc lư lắc lư. Thi thoảng đưa mặt ra cửa nhìn xuống con đường trước nhà. Ngoái nhìn chiếc đồng hồ, đã 6h15 rồi… 7h kém.
Na cứ nhìn đồng hồ liên tục, nó đợi ai đó đến rủ nó đi học chăng? Chắc không phải, hôm nay là chủ nhật. Đột nhiên nó nhận ra điều gì đó, một sự thật kinh khủng, vội chạy lên giường úp mặt xuống, nó khóc, khẽ run lên từng cơn, ướt đẫm chiếc gối hình con gấu. Thì ra nó quên mất, quên rằng người ấy đã không còn bên nó như bao ngày, quên rằng mỗi sáng An vẫn chạy bộ qua đây và gọi nó xuống chạy cùng, nó chỉ đợi có thế thôi, chỉ vậy thôi là đủ với nó mỗi ngày.
Giờ đây thì sao. Nó lại khóc to hơn, nó không dám tin nữa, nó đâu thể ngờ được rằng An đã bỏ nó mà đi. Tại sao nó lại quên mất chứ, đơn giản vì nó quá đau khi phải chấp nhận sự thật này. Nó đã bị đá vào cái đêm hôm ấy, chính tại bến xe bus hằng ngày nó vẫn chờ để đến trường và đúng hôm trời mưa rất to. Nó trách, nó buồn kinh khủng. Tại sao An lại chọn hôm ấy để nói ra những lời cay đắng, tại sao lại chọn trời mưa? Nó ghét mưa lắm.
H
Tác giả: sưu tầm – Mc: Tiểu Quyên – Kĩ thuật: Phạm Cung – Biên tập: Hoa Vô Sắc.

Vì em đã không thể cùng anh (Phần 2).
Chính từ hôm ấy nó đã ghét mưa. Vì mưa đã giấu đi những giọt nước mắt của nó, nó đã khóc rất nhiều, muốn An thấy được những giọt nước mắt ấy, nhưng mưa đã giấu đi tất cả, nó nghĩ An không nhận ra và nỡ bước đi một cách vô tình. Và cũng chỉ tại mưa mà nó không biết được rằng An cũng khóc.
Nhưng thôi, nó biết để làm gì nữa, tất cả kết thúc rồi.
À đúng rồi, tối hôm đó nó đã ngồi rất lâu ở bến xe bus, một mình cho tới khi cónLâm đi qua và hỏi thăm nó. Na nhìn xuống ngăn kéo, rút chiếc khăn tay màu trắng ra và thầm nghĩ “anh chàng rỗi hơi, giờ biết làm sao với chiếc khăn đây’’. Nó lại cất đi, chiếc khăn không có gì đặc biệt cả, chắc hẳn trước nó có rất nhiều cô gái đã sở hữu, và rồi đem trả lại như một cái cớ để làm quen. “Nhưng đừng hòng người ta trả lại cho nhé, đồ lừa đảo ạ”. Na gọi Lâm là đồ lừa đảo, ai bảo anh ta tán gái một cách lộ liễu thế chứ, chắc lần sau anh ta sẽ phải thay đổi phương thức cưa các cô em mất, vì cách này xưa mất rồi, áp dụng lại thì mang tiếng quá.
Na thôi không suy nghĩ về chuyện này nữa. Nó chạy ù xuống nhà, không ăn sáng, không đi xe bus, nó dắt chiếc xe đạp ra. Nó đang cố thay đổi những thói quen cũ, đó là cách duy nhất để quên An. Mặc dù nó vẫn không thể giấu nổi tình cảm ấy, nó vẫn còn yêu An lắm.
Một năm trước… (vậy là mối tình của nó chỉ vẻn vẹn có 1 năm)
Hôm nay nó dậy muộn, chạy vội đến bến chờ xe bus. "Ôi may quá!" – Nó thở phào nhẹ nhõm khi thấy chuyến xe bus nó cần đang dần dần tiến lại gần. Nhưng thật không may, có bao nhiêu người đi học muộn như nó chứ, chiếc xe vừa dừng lại, đám người ấy ùn ùn kéo lên xe, nó bị bật lại phía sau cùng với chiếc túi xách. Mà chiếc xe quái quỉ kia có bao giờ biết chờ đợi ai đâu. Không ai lên nữa là phóng đi ngay. Nó nhặt túi xách mà ê ẩm người, mặt nhăn như bị ai đánh. Thôi đành chờ chuyến sau vậy. 5 phút, 8 phút, 10 phút trôi qua. Ôi kia rồi, nó mừng như gặp được người thân ở xa về. Lần này nhất định nó phải chen được lên xe, sống chết cũng phải lên, không thì ở ngoài mất. Hic. Chiếc xe tiến đến rất gần rồi, nhưng không như nó dự tính, ngoài nó ra chẳng ai thèm lên cả. Chỉ có điều trên xe đã chật cứng người. Vậy là nó phải đứng từ bây giờ cho đến khi tới trường. Chắc cũng quen rồi.
- Keeeeeeeeeeét!!!
Chiếc xe dừng lại đột ngột, người nó hất tung về phía trước, chiếc điện thoại nó cầm trên tay cũng vô tình đập bốp vào cậu bé đứng phía trên. Na chưa kịp định thần lại, cậu ta đã quay lại nhìn nó với ánh mắt rất lạ, không có vẻ gì tức giận, khó tả lắm, nó cũng không để ý nữa vì xấu hổ quá mà. Đang luống cuống, cậu ta đã cúi xuống nhặt điện thoại cho nó, hỏi nó có sao không. Mà đáng lẽ ra người hỏi câu này phải là nó chứ, thật là. Nó vẫn thường bị máu lên não chậm thì phải, khoảng 2 phút sau nó mới ngỡ ra, rối rít xin lỗi. Cậu ta bịt miệng cười khúc khích, nó xấu hổ quá lảng xuống hàng ghế cuối tìm chỗ đứng.
Cuối cùng cũng tới bến. Na chen xuống xe, hôm nào cũng vậy, mệt kinh khủng, may mà nó không say xe đấy. Nhưng mà nhìn kìa, nó nhăn nhó nhìn chiếc cổng trường thân yêu đã đóng kín, mà nó biết thừa tính bác bảo vệ còn gì, đừng hòng xin vào. Hic. Nó quay lại, bắt gặp ai đó cũng rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như nó. Cậu ta quen lắm, gặp ở đâu rồi ý? Nó ngớ người nhận ra cậu bé đứng đằng trước nó trên chiếc xe bus. Chết mất, xấu hổ quá. Na cố tình như không nhìn thấy, toan chạy đi nhưng không kịp rồi. Cậu ta đã kịp gọi Na lại.
- Bạn gì ơi, cho mình hỏi chút!
- Ờ… bạn hỏi đi – Na hơi ngượng.
- Mình là học sinh mới của trường, hôm nay mình mới chuyển đến đây, buổi đầu đi học mà lại bị muộn, giờ có vào được nữa không?
- Vậy hả, giờ thì chịu rồi, mình cũng bị muộn nè.
- Uhm, hôm sau cố gắng đi sớm hơn vậy.
- Bạn chuyển đến lớp nào?
- Lớp 12T.
- Ồ, trùng hợp thế, mình học 12 T nè. Na cười.
- Thế hả, mình với bạn, đi chung một chuyến xe, lại học chung lớp nữa, có duyên quá nhỉ?
(Còn nữa… )

………………………………

Sau một buổi lang thang trên phố, mắt đỏ hoe, Na trở về chiếc bàn học yêu quí của nó, rút từ ngăn kéo ra một quyển vở, là nhật kí. Khẽ lật trang đầu tiên: “Ngày… tháng… năm… mình là một con bé ngốc nghếch, toàn dậy muộn, hậu đậu hết chỗ nói, máu lên não chậm, có lỗi với người ta mà quên xin lỗi… Nhưng mình yêu cái tính ý của mình quá, vì nó mà mình quen An… ”

Trang thứ 35:
“Ngày… tháng… năm… An thật chu đáo, đang đi dạo cùng mình thì trời mưa to, An đã mở ô che cho mình, còn An thì ướt sũng, chính vì thế mà mình yêu An“. Trang thứ 60: “Ngày… tháng… năm… An mua kem cho mình, ngồi ngắm mình ăn, trêu mình khóc nữa… “. Trang thứ 362: “Hôm nay trời lại mưa, bên cạnh vẫn là An, nhưng sao không thấy An che ô cho mình, thì ra An không mang theo, nhưng sao không ôm mình vào lòng để che mưa, rồi để mình đi dưới mưa như thế, một mình, chỉ một mình, vì An vừa nghe điện thoại rồi chào mình đi trước, mình có thấy An vui khi nghe điện thoại, hình như vui hơn cả khi nói chuyện với mình nữa, buồn quá…” Trang thứ 365: “Ngày mai An hẹn mình ở bến xe bus, hồi hộp quá…”.
Na đóng nhật kí, nó đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần từ khi chia tay An, quyển nhật kí vẫn còn bỏ dở, nó không thể viết tiếp được nữa từ cái đêm hôm ấy. Nó đau quá, biết làm sao bây giờ, nó đã sớm cảm nhận thấy An sẽ rời xa nó, vậy mà nó ngây thơ, ngốc nghếch, không dám tin vào sự thật. Nó vẫn nhớ đã từng hứa với An rằng sẽ đưa cho cậu ta xem quyển nhật kí này khi nào nó viết xong. Mà khi nào nó viết xong nhỉ? Có lẽ là khi tình yêu của nó với An nở hoa, khi mà nó cùng An sánh bước trên con đường đầy ánh mặt trời. Na đã mơ thấy nó làm cô dâu xinh đẹp, An là chú rể điển trai.

Vì em đã không thể cùng anh (Phần 3).
Nhưng rồi tất cả đã tan vỡ, chỉ tại An, chỉ tại An! Một năm đâu có đủ cho tình yêu của nó, mối tình đầu chỉ có vậy thôi sao. An thật khéo chọn ngày để chia tay. Nó lại khóc, từng trang giấy ướt đẫm nước mắt. Na lại mở ngăn kéo, nhét quyển nhật kí vào thật nhanh, như là một cách để trốn tránh quá khứ. Bất chợt chiếc khăn tay màu trắng rơi ra. Rồi đột nhiên, Na nhận ra rằng, mỗi khi nhìn thấy chiếc khăn nhỏ bé ấy, nó lại không còn nhớ đến An. Hoặc có nhớ đến nhưng bớt đau hơn thì phải. Mệt quá. Na thiếp đi lúc nào không biết.
Na giật mình tình dậy, hình như nó mơ thấy gì đó, không phải ác mộng, có lẽ là An, à không, người trong giấc mơ lúc nãy không phải là An, một gương mặt rất quen. Nó cố nhớ lại. Trời, là vị khách qua đường hôm ấy. Trên tay nó vẫn cầm chiếc khăn tay bé nhỏ. Na cố nhớ lại gương mặt của anh chàng, nhưng không tài nào nhớ được cái tên. Thôi thì cứ gọi anh ta là lừa đảo vậy. Mà cái tên ấy có hợp với anh ta không nhỉ, lừa đảo kiểu gì mà lộ liễu thế chứ. Na nghĩ rồi bật cười, nụ cười đầu tiên của nó từ khi chia tay An. Na nhận ra, đơn giản lắm, vì nó vốn không tin những thằng con trai mà. Từ hôm ấy nó đã quyết tâm sống tốt mà không cần có bàn tay khác giới nào nhúng vào nữa. Đôi khi Na cũng mạnh mẽ thật đấy, bên ngoài mạnh mẽ là thế, vậy mà bên trong yếu đuối quá. Đắn đo một hồi, Na quyết định sẽ trả lại chiếc khăn cho chính chủ, và cũng chẳng rỗi hơi để tố cáo anh ta, mặc cho anh ta tiếp tục hành nghề. Chỉ còn cách cho anh ta tưởng bở rằng Na đã mắc bẫy.
Bến xe bus hôm nay rất đông, vì trời nắng đẹp, chỉ vắng khách khi trời mưa thôi. Nó ra sớm nên giành được một chỗ ngồi ở bến đợi. Nó đang chờ mục tiêu mà, đành hi sinh ngồi đây đợi vậy. Đã bao nhiêu lượt xe qua, mấy đứa bạn cùng lớp vẫy nó lên, nhưng nó cứ ngồi lì ở đấy. Na còn được thêm cái tính kiên trì quá mức nữa, nó ngồi đó từ chiều đến tối. 9h, sắp hết xe bus rồi đấy, nó vẫn ngồi. Chuyến xe cuối cùng đi ngang qua nó, vẫn không có ai xuống bến cả, gương mặt nó thoáng buồn. Lại lấy chiếc điện thoại ra xem giờ, nó định đứng dậy thì có tiếng gọi từ phía sau:
- Chào cô bé, nhận ra anh chứ?
- Bất ngờ quá, lại gặp anh ở đây.
- Lạ nhỉ, hình như em có sở thích ngồi đợi ở bến xe bus, em đợi gì vậy?
- Anh hỏi kì nhỉ, em đợi xe bus chứ còn đợi gì nữa?!
- Giờ này đâu còn xe nữa nhỉ… à anh biết em đợi gì rồi, chưa thấy mà định về à?
- À ha, thật ra em đợi một người để trả cái này, tưởng người ta mất tích rồi nên em đành về thôi.
- Anh biết em đợi anh mà, chỉ không ngờ là mãi hôm nay em mới có ý định gặp anh thôi.
- Vì mọi lần anh diễn bài này, và rất thành công khi ngay hôm sau có một cô gái đến tìm anh phải không?
- Anh xin lỗi, nhưng anh không có ý đồ gì xấu cả đâu nha, đừng hiểu lầm.
- Không sao, em đến với mục đích duy nhất là trả lại chiếc khăn tay cho anh thôi.
- Không cần thiết đến thế đâu, em có thể giữ lại.
- Em giữ lại làm gì, anh cầm đi, cảm ơn anh nha!
- À cho anh số điện thoại của em nhé!
- Tạm thời bây giờ em không liên lạc với ai nữa, cho anh cũng chẳng để làm gì đâu.
- Cứ cho anh đi, biết đâu có ngày em dùng lại.
(Còn nữa… )

Một ngày chủ nhật đẹp trời, Na chợt tỉnh giấc lúc 8h sáng. Có lẽ nó đã quen cảm giác dậy muộn. Một năm rồi còn gì, hôm nào nó cũng dậy sớm chạy bộ rồi đi học cùng An. Vì thế cứ đúng 6h sáng là nó tự nhiên tỉnh dậy. Bỏ thói quen đó thật khó.

Sáng nay nó bình minh muộn như vậy, tức là là thói quen dậy sớm của nó đã mất rồi, từ khi An rời xa nó đến nay cũng đã hơn 2 tuần còn gì. Người đầu tiên nó nhớ đến không còn là An nữa, mà là anh chàng Lừa Đảo. Không

VÌ EM ĐÃ KHÔNG THỂ CÙNG ANH Reviewed by Nguyễn Tuấn Anh on 5:09 PM Rating: 5

No comments:

Không spam , comment những lời nói thô tục

All Rights Reserved by Ảnh đẹp và Truyện hay © 2014 - 2015
Powered By Blogger, Designed by Sweetheme

Contact Form

Name

Email *

Message *

Powered by Blogger.