Vòng xoáy định mệnh cùa tình yêu
Chiều hôm ấy là một chiều thu se lạnh.
Anh nhắn tin cho em. Anh nói “Chúng ta chia tay nhé!”
Em cười, biết rằng, rốt cuộc ngày này cũng tới.
Từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ tin em yêu anh. Anh chưa từng quay đầu lại, để thấy rằng em vẫn đứng sau lưng anh, âm thầm dõi theo bóng dáng của anh phía trước. Anh không nói ra, nhưng em hiểu, anh đối với em là cảm giác mông lung. Anh, hình như cũng chưa từng yêu em.
Chuyện của chúng ta, không có nền tảng vững vàng, có lẽ khi bắt đầu cũng không phải là tình yêu từ hai phía. Anh yêu chị gái em, nhưng chị ấy đã mất sau một tai nạn bất ngờ. Anh gặp em. Em đồng ý yêu anh, vì nhiều lí do nhưng trong đó cũng có một nguyên nhân, em đã thầm thích anh từ lâu rồi. Đôi khi, nhìn vào ánh mắt anh nhìn em, em cũng hiểu. Hiểu được nhiều điều, anh ạ.
Cuộc tình của anh với chị gái em, em biết rõ. Chị ấy là một cô gái vừa xinh đẹp lại giỏi giang, cả đời em cứ ngỡ như phải sống dưới cái bóng rộng lớn của chị. Chị dịu dàng, đối xử với ai cũng ân cần, tốt bụng, đảm đang, trong mắt ai cũng đều là cô gái hoàn mĩ không tì vết. Em phải thừa nhận, em có chút ganh tị với chị ấy, nhưng chị rất yêu chiều em, cho nên em cũng vô cùng yêu thương chị. Chị ấy tài giỏi như thế, vậy mà trong tình yêu lại rất ngốc nghếch. Tuy em chưa từng trải tình trường, nhưng khi chị ấy mang tất cả mọi điều ra tâm sự với em, em cũng đều thật tâm nghĩ cho chị. Rồi chẳng biết từ lúc nào, em thích con người anh, tính cách anh. Em cứ cho rằng, là em thần tượng thôi, anh là mẫu đàn ông điển hình trong lòng những thiếu nữ mới lớn. Em không nói suy nghĩ trong lòng mình với chị, em cảm thấy đó chẳng qua cũng chỉ là cảm xúc nhất thời, không gì quan trọng bằng hạnh phúc của chị.
Chiều mưa hôm ấy, lúc em nhận được tin về tai nạn của chị, điện thoại gần như đã tuột khỏi tay của em. Lao vội vào bệnh viện, mẹ em đã ngất, được đưa vào một phòng bệnh khác, bố em ngồi trên ghế, mắt ông đỏ hoe. Lần đầu em nhìn thấy bố trong tình trạng như vậy, ông là người đàn ông mạnh mẽ nhất em từng biết từ trước đến nay. Rồi em thấy anh. Anh gục mặt xuống lòng bàn tay, hai vai hơi run rẩy, cả người ướt sũng. Nghe thấy âm thanh đến gần, anh ngẩng đầu lên. Em đọc thấy trong mắt anh là sự ngạc nhiên, có đôi chút vui mừng, có chút hoài nghi. Em nghĩ mãi rồi mới hiểu được suy nghĩ của anh. Ai cũng bảo em và chị quả thực giống nhau, dù rằng em không đẹp dịu dàng như chị.
Đèn phòng phẫu thuật vụt tắt. Bố em ngay lập tức đứng thẳng lên. Giây phút nhìn thấy các bác sỹ lắc đầu thở dài, những giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt bố. Thực ra em biết, cả bố và mẹ đều yêu quý chị hơn em một chút, vì chị giỏi giang, ngoan ngoãn hơn một đứa chỉ biết quậy phá, học hành lại chẳng đâu vào đâu như em. Khi em phụng phịu nói với chị như vậy, chị hiền từ vuốt tóc em, nụ cười vương trên khóe môi có phần lấp lửng “Đừng nghĩ như vậy chứ em. Hai chị em mình đều là con của bố mẹ, bố mẹ đều yêu thương chị em mình mà.”. Em biết chị chỉ nói vậy để an ủi em, song em không bao giờ vì thế mà tị nạnh hay ghen ghét gì chị cả. Trong mắt em, chị hoàn hảo toàn mĩ, chị chính là thần tượng của lòng em. Vậy mà giờ đây…
Em không nhớ mình đã khóc bao lâu khi đó. Đám tang chị, em lại không khóc. Em muốn tiễn chị đi bằng nụ cười tỏa nắng mà chị vẫn thường thích nhìn thấy ở em. Chị nói lúc cười, em là người đáng yêu nhất thế gian, không ai cười dễ thương như em cả. Chị ở trên đó liệu có thấy không, em đang cười đây, nhưng em có thấy em dễ thương đâu, nụ cười lúc này sao thật méo mó.
Em đọc được sự thương hại trong mắt mọi người nhìn em. Đi dự đám tang của một cô gái mới tuổi 20 đã thấy bi thương rồi, vậy mà họ còn nhìn em bằng ánh mắt ấy. Em đáng thương đến mức đó à? Có lẽ họ nghĩ em điên, ngay cả bố cũng khuyên em nên đi nghỉ. Ừ, em điên chưa nhỉ, đám tang của chị gái mà lại cười một mình, người ta không nghĩ em bị chấn động tâm lý mới lạ. Em mặc kệ, chỉ cần chị hiểu em là được.
Em lại bắt gặp ánh mắt anh. Ánh mắt nhìn em mơ mơ hồ hồ, trái tim em chợt đau. Em không muốn làm người thay thế, dù là trong mắt ai đi chăng nữa. Em không nhìn anh…
Rồi định mệnh vẫn xô đẩy em đến với anh. À mà cũng không hẳn là định mệnh xô đẩy. Em đã tìm kiếm rất nhiều, cuối cùng mới biết thì ra vào chiều mưa hôm đó, anh nói chia tay với chị gái em, cho nên chị ấy mới đau khổ chạy ra ngoài màn mưa, cho nên… Ngay giây phút biết được sự thật ấy, tất cả tình cảm trong em dành cho anh, dù là nhỏ nhất, đều bị xóa sạch sẽ không chút dấu vết. Em lên kế hoạch tiếp cận anh, mục địch là để anh nhìn thấy hình ảnh chị em ở nơi em, làm anh đau khổ, làm anh yêu em, sau đó em sẽ bỏ rơi anh, giống như anh đã bỏ rơi chị em ngày đó.
Em làm được, nhưng hình như chỉ được một nửa. Mỗi khi em cố tình nhắc lại một kỉ niệm cũ hay đóng vào vai chị gái em, anh đều nhìn em với ánh mắt đẫm sương, mờ mịt và đau đớn. Em hả hê, song đâu đó sâu thẳm tim em lại có một cảm giác thống khổ, là loại cảm giác gì chính em cũng không phát hiện ra.
Có điều, em vẫn luôn tỉnh táo để nhận ra rằng: anh không yêu em, em càng không được yêu anh. Sự trả thù không cho phép tình yêu cảm tính xen vào. Ở bên anh lâu dần, em cười nhiều hơn, anh cũng cười nhiều hơn, thậm chí có lúc em dường như quên mất mình tiếp cận anh vì mục đích gì. Nhưng về đến nhà, đối mặt với sự cô quạnh, không khí gia đình trầm buồn, căn phòng của chị hầu như vẫn nguyên si, em lại không kìm được niềm căm giận với anh. Cứ như thế, em sống trong sự giằng xé giữa nỗi căm hờn và do dự, rất lâu rất lâu cũng không biết nên làm sao.
Ngày em chờ đợi đã tới. Chúng ta ngồi uống trà sữa trên băng ghế công viên, anh ôm em vào lòng, thầm thì ba chữ mà bất kì cô gái nào cũng muốn nghe. Giọng anh ngọt ngào, khi nói có đôi chút run run, nhưng từng chữ đều dứt khoát. Em cười thầm, công đoạn thứ hai thế là xong. Tuy nhiên, dù biết là cần trả thù, song nghe anh nói những lời đó, tim em vẫn cứ rung động, tâm tình lâng lâng vui sướng.
Em bắt đầu thường xuyên “quên” mất anh. Từ những tin nhắn anh gửi em không hổi âm, tới những cuộc hẹn em trễ 2,3 tiếng, đôi khi không tới, em dần lạnh nhạt với anh, dần tỏ ra lãng quên anh. Em hờ hững trả lời những nghi vẫn của anh, đắc ý nhìn anh đau lòng. Đỉnh điểm là ngày hôm qua, em khoác tay một người đàn ông khác đi lướt qua anh, em cố tình giả như không nhìn thấy anh, vờ cười nói thân mật với người bên cạnh. Đuôi mắt em trông thấy hình ảnh vỡ nát của anh, em cười hả hê, giờ thì anh đã hiểu cái cảm giác của chị chưa, cảm giác bị bỏ rơi là như thế đấy. Anh xoay người bước đi. Tim em lại đau, nhói buốt từng chập. Em bỗng mơ hồ, rốt cuộc em đang làm cái gì đây? Em đã trả thù được những gì…
Nhìn xuống tin nhắn anh gửi tới, em mím môi chốc lát rồi chậm rãi nhắn lại một từ “Okie!”. Xem nào, có phải là em đã thua rồi không? Em chưa đòi chia tay, người ta đã phũ phàng rũ áo rồi. Trò chơi này, em thua. Nụ cười trên môi càng lúc càng đậm hơn. Em thua, nhưng không phải thua anh đâu. Em thua, thua chính con tim mình…
--- --- ---
Điện thoại trong tay anh rung lên bần bật, run rẩy hệt như trái tim anh lúc này vậy.
Tin nhắn của cô chỉ có mỗi một từ “Okie!”, dứt khoát không một chút vướng bận.
Anh thẫn thờ ngồi xuống ghế sopha, gục mặt lên hai bàn tay. Dòng chảy của quá khứ chầm chậm cuộn lên, có ngọt có đắng, có cay có nồng, còn có cả vị tanh của máu và vị mặn của mưa.
Cô thực ra không biết, người khiến anh bị “sét đánh” đầu tiên lại không phải là chị gái cô, mà chính là cô.
Anh gặp cô tình cờ như một định mệnh đã an bài. Cô ngồi trên những bậc thềm trước nhà thờ, tay cầm vụn bánh mì rắc cho lũ chim ăn. Nụ cười trên môi cô thuần khiết ngây thơ, ánh tịnh dương của buổi chiều tà chiếu xuống làm cô trở nên huyền ảo mà gần gũi, trong sáng hệt như thiên sứ nhỏ.
Anh ngây ngốc ngắm nhìn cô rất lâu, từ một khoảng cách xa, đủ để cô không phát hiện ra anh. Anh thầm cười nhạo bản thân, anh rốt cuộc đang làm cái trò mất mặt gì đây. Nhưng anh không sao di dời ánh mắt khỏi cô. Đấu tranh một hồi lâu, lúc anh quyết tâm bước đến làm quen, ngẩng mặt lên đã không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa rồi.
Sau đó anh gặp chị gái cô. Cứ tưởng rằng đã gặp lại cô gái in sâu trong tâm trí anh dù chỉ mới thấy một lần, anh theo đuổi chị cô. Nhưng khi yêu nhau, anh mới ngỡ ngàng phát hiện ra, cô gái đó không phải chị cô, mà lại là cô - em gái của người yêu anh. Lần đầu chính thức gặp nhau, cô đưa tay về phía anh, sảng khoái cười: “Nhờ ca ca chăm sóc bà chị ngốc dùm em.”. Anh im lặng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại, ngắm nhìn đôi mắt to tròn, trong veo mà lòng hẫng hụt. Anh đã ước ngay lúc đó, có thể bỏ mặc tất cả mà ôm cô vào lòng, bất chấp thế nào cũng muốn nói cô biết, anh thích cô. Song, anh không thể làm vậy, càng không có đủ dũng khí để làm thế. Còn chị gái cô thì sao? Cô sẽ nhìn anh như thế nào? Anh không dám đối mặt. Thế là ngày ngày tháng tháng, gặp cô với danh nghĩa là bạn trai của chị gái, anh thường lén lút nhìn trộm cô, ngắm cô cười, ngắm cô nói… Anh thấy bất lực vô cùng.
Chiều mưa hôm đó, anh hẹn chị cô ra gặp. Anh quyết định phải nói sự thật, anh biết chị cô là một cô gái tốt, anh không muốn làm tổn thương cô ấy. Nghe xong, cô ấy mở to mắt, rồi bật cười, cười đến dại cả đôi mắt vốn dịu dàng.
Cười được một lúc, cô ấy lại khóc. Vừa khóc vừa nói. Bấy giờ anh mới phát hiện ra, thì ra trong lòng cô ấy luôn có bóng đen, cô ấy ghen tị với em gái của mình, ghen tị nụ cười vô tư, ghen tị cá tính trẻ con. Cô ấy oán hận, tại sao em cô lại được mọi người quý mến một cách dễ dàng, trong khi cô luôn phải tỏ ra thập toàn thập mĩ, tại sao ba mẹ thường mắng mỏ yêu em cô mà chỉ cười kì vọng vào cô, rồi tại sao anh lại yêu em cô mà không yêu cô… Cô ấy cứ vừa cười vừa khóc làm anh không an tâm. Đang tính ôm an ủi cô thì cô hất tay anh ra, chạy một mạch khỏi quán café…
Tai nạn xảy đến, vô tình dẫn dắt họ theo một lối rẽ mới của cuộc đời.
Trong bệnh viện, thấy ánh mắt ngây dại của cô, anh chỉ dám nhìn cô mù mờ. Thấy cô khóc, anh lại không dám bước tới. Trong đám tang, thấy cô cười, anh càng lặng yên nhìn cô. Mọi tội lỗi, đều là do anh mà ra.
Một thời gian không gặp cô, nỗi nhớ cào xé trái tim anh, xé nó ra thành rất nhiều mảnh vụn, tưởng chừng không thể phục hồi, là rằng anh sẽ bị nhớ nhung và đau khổ dày vò tới chết. Rồi cô xuất hiện. Cô khác xưa rất nhiều. Cô trầm đi, nụ cười lặng lẽ dịu dàng, mơ hồ làm anh mỗi lần nhìn thấy đều nghĩ đến chị cô, ruột gan lại quặn thắt đến khó thở. Cô cũng không còn ồn ào nghịch ngợm như xưa, cô làm gì cũng nhẹ nhàng cẩn thận. Ban đầu anh còn không hiểu, nhưng dần dần anh đã nhận ra mục đích của cô. Anh yên lặng. Biết cô trả thù, anh sẽ phải chịu đau đớn đến tột cùng, nhưng lại không cam chịu buông tay, buông cô ra rồi, anh sẽ vĩnh viễn mất cô. Thà rằng để cô oán hận, trả thù anh, không đòi hỏi cô phải yêu anh, chỉ cần cô ở bên anh, anh nguyện cả đời đau đớn.
Nhưng anh nhận ra mình không cao thượng được đến mức ấy. Anh bày tỏ tình cảm chân thành với cô, cô chỉ cười. Khi thấy cô bên người khác, anh không kìm được ghen tuông. Cô lại càng tỏ ra hờ hững. Rốt cuộc anh cũng không thể chịu đựng được, anh ích kỉ không muốn trái tim bị nát vụn. Anh nói chia tay cô.
Cô đồng ý rồi, anh lại hối hận. Anh đã yêu cô tới mức này rồi, thiếu cô chắc anh không sống nổi mất. Anh úp mặt vào lòng bàn tay thật lâu, rồi lặng lẽ cầm điện thoại lên:
“Gặp anh một chút được không? Café Đắng nhé!”
“Ukm!” – Rất nhanh nhận được tin nhắn trả lời của cô.
Anh gấp điện thoại, thấy má lành lạnh. Đưa tay lên, không biết đoạn hồi ức nào đã khiến đôi mắt anh ướt đẫm như thế này…
***
Quán café Đắng là quán café nhỏ nằm trên một con đường yên tĩnh. Hai bên quán, hàng cây hoa sữa nhàn nhạt toát ra mùi hương thanh khiết, nhẹ mà sâu, thuần mà lạ, dẫn dụ mị hoặc lòng người.
Cơn mưa bất ngờ ập tới, nhanh đến không ngờ.
Chàng trai đã tới từ lâu, im lặng chờ đợi. Nhìn cái cách anh nhẫn nại uống café, có thể thấy thói quen chờ đợi này hẳn đã được rèn giũa bằng khoảng thời gian không ngắn.
Rất lâu sau đó, một cô gái bước vào, ngồi xuống phía đối diện chàng trai, nét cười như có như không:
_Đợi lâu chưa anh?
_Không lâu.
Chàng trai lắc đầu cười, gọi cho cô một ly nước cam ép.
_Có chuyện gì mà gọi em ra đây. Tưởng là chúng ta vừa mới chia tay cơ mà.
Cô gái uyển chuyển nói, cố ý lộ ra phần đắc ý, mặt lại tỏ vẻ bi thương, trông giả tạo không vừa mắt chút nào.
Chàng trai từ tốn nhìn cô gái thật kĩ, sau đó nhẹ giọng, nắm chặt lấy tay cô gái đang để trên bàn:
_Em đừng như thế nữa có được không?
Cô gái lập tức rụt tay lại, khinh khỉnh cười:
_Em làm sao?
_... Chúng ta, đừng chia tay được không?
Ly nước cam bưng tới. Cô gái hút một ngụm nhỏ, cười đến vân đạm phong khinh:
_Là anh nói chia tay trước.
_Anh hối hận không được sao?
_Không_Cô gái lắc đầu dứt khoát.
_Vì sao?_Chàng trai đau khổ hỏi.
_Vì tôi cũng chán anh rồi.
_Em thật chán anh?
_Ừ…
_Không muốn trả thù nữa?
Sắc mặt cô gái có phần tái đi, song nhanh chóng nở nụ cười nửa miệng giễu cợt:
_Anh cũng thông minh nhỉ.
_Em hãy nghe anh nói, chuyện năm đó…
_Tôi không muốn nghe._Cô hung hăng đáp.
_Nghe anh giải thích…
_Im đi…
_Anh thực lòng…
_Anh đã hại chết chị tôi_Ánh mắt cô ánh lên sự căm thù sâu sắc_Chính anh, tại sao anh lại làm như thế? Tại sao nói chia tay chị tôi? Tại sao lại đối xử với chị tôi như vậy?
_Thật ra..
_Tôi không muốn nghe. Tôi hận anh…
Dứt lời, cô gái quơ vội cái túi xách, gương mặt đẫm nước lao ra khỏi quán. Chàng trai vội vã đuổi theo.
---
Đuổi được đến con đường chính, đúng lúc cô đang chạy giữa lòng đường. Đột nhiên lòng anh có dự cảm không lành, hệt như ngày mưa năm đó. Giường như đáp trả tiếng lòng anh, còi ô tô đột ngột rú ầm ĩ. Chiếc ô tô tải thắng không kịp vì đường trơn đang ào ào lao thằng về phía cô, cô ngây dại đứng nhìn mà không biết làm sao, càng nhìn càng nhức mắt, không có lấy một mảnh ý thức nào về nguy hiểm trước mặt.
Ầm…
Cô ngã mạnh ra, sau đó ngất lịm…
***
Xung quanh tối thui, tối đến mức cô không nhìn thấy bất cứ gì cả. Rồi bỗng tất cả lại sáng rực rỡ, cứ như mặt trời ở ngay trước, thiêu đốt sinh mạng nho nhỏ của cô vậy. Sau cùng, cô che mắt, mọi thứ lại trở về màu êm dịu vốn có, trước mắt cô, một hình bóng thân thương hiện ra.
_Chị…
Cô nhào tới ôm lấy chị, nước mắt tích tụ bao lâu, nỗi đau đè nèn suốt thời gian vừa qua được phát tiết qua tuyến lệ.
Chị cô dịu dàng cười, vuốt ve mái tóc cô:
_Em xem em này, mới vắng chị không lâu mà đã hại mình ra nông nỗi này đây.
_Chị… hức hức… chị ơi… hức hức – Cô nức nở nghẹn ngào, mặt vùi sâu vào lòng chị.
_Nín đi, em đúng là đứa trẻ mít ướt nhất trần gian.
Tiếng cười khẽ như hoa như ngọc, thanh âm mềm mại linh động, chị cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô:
_Thời gian qua chịu nhiều uất ức?
Cô không trả lời, hay đúng hơn là không dám. Cô không thể nói rằng, cô vì chị mà trả thù, nhưng đến nửa đường lại phát hiện ra mình trót yêu kẻ thù mất rồi. Như vậy sao còn mặt mũi nào gặp chị?
Cô lại cúi đầu xuống, dáng vẻ hối lỗi vô cùng.
Chị cô cười, xoa đầu em gái nhỏ:
_Chị biết hết rồi, em không cần phải giấu.
Nghe chị nói vậy, cô lại thấy oan ức ghê gớm:
_Em đâu làm gì sai… Huhuhu… em…
_Được rồi được rồi, chị đâu trách em. Ngoan, nín đi nào.
Cô thôi không khóc nữa, mắt sưng đỏ, nấc nghẹn nhìn chị.
_Có những chuyện, nhất là chuyện tình cảm, không phải dùng lí trí mà giải quyết được.
Giọng chị cô nghe thật bi thương, cô phẫn nộ kêu:
_Là anh ta…
_Không phải lỗi của anh ấy. Chuyện này không phải lỗi do ai cả_Chị cô lại vuốt nhẹ tóc cô_Có trách thì trách ông trời, tụi chị chỉ được coi là có duyên mà không phận thôi.
Ngừng một lát, cô thấy mắt chị hơi ướt.
_Thực ra từ nhỏ, chị đã thầm ghen tị với em, rất nhiều, thật đấy._Chị cô cười trước phản ứng tròn xoe mắt của cô_Có điều bây giờ, chị lại nghĩ thong suốt rồi. Mỗi người một phận, sinh ra đều mang điểm mạnh điểm yếu, chị chính vì quá gò bó bản thân nên mới có kết cục hôm nay.
_Chị đừng nói vậy_Cô phản bác._Chị là người tuyệt vời nhất trong những người tuyệt vời, là đại mĩ nữ tài sắc vẹn toàn.
_Đến lúc này vẫn còn nịnh chị_Chị cô váo yêu má cô_Chỉ được cái dẻo mồm.
Cô còn định chu môi cãi tiếp thì cơn đau đầu ập đến, đầu cô đau quá, cô sợ hãi nhìn chị. Chị cũng nhìn cô, ánh mắt có phần khẩn trương, lại có phần lưu luyến. Cô đau quá, cô muốn khóc, cô sắp không chịu được nữa. Vậy mà chị dần dần xa cô, mờ dần mờ dần, chỉ vọng lại trong không gian một câu nói:
_Em hãy sống thật hạnh phúc nhé, em gái ngoan của chị.
Thế rồi, mọi thứ như ảo ảnh vỡ tan, cô thấy mình rơi nhanh trong không trung, rôi xuống sâu thật sâu.
***
Đặt hai bó hoa xuống hai ngôi mộ trắng liền kề nhau, em hơi ngẩn ngơ. Trên hai tấm bia, ảnh anh và chị đều cười thật rạng rỡ, nụ cười như chắp cánh thiên thần. Em ngồi xuống, bắt đầu thầm thì bên hai nấm mộ…
“Lại một năm nữa rồi chị ạ. Nhà dạo này vẫn ổn. Mama gần đây thích đi tập thể dục thẩm mĩ, baba toàn cười mama già rồi mà còn cố thôi. Em thì ủng hộ mama lắm, dù gì cũng là một phương pháp giúp tinh thần thư thái, mama sau khi đi làm về có chút vận động cũng hay. Nhưng mà thay vào đấy, một đứa lười biếng như em phải thay mama chăm sóc, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm giặt dũ, hjx, thật mệt muốn xỉu luôn. À, con Fjx lớn nhanh lắm đó chị, nó đã cao hơn đầu gối chân em rồi đó, ngày xưa lúc chị em mình mua nó chỉ bé bằng nắm tay thôi. Với lại, em thay chị chăm sóc mấy chậu lô hội và đám hoa lan, kết quả chúng chết hết mất rồi. Huhu, không phải lỗi của em đâu, mấy cây đó khó chăm lắm. Nhưng còn xương rồng là vẫn sống chị ạ. Chúng gai góc, trông không đẹp lắm, vậy mà sức sống thì mãnh liệt bậc nhất luôn. Chị ở trên đó, nhớ tự chăm sóc sức khỏe, ốm thì uống thuốc, đặc biệt không được học quá khuya, rất hại cho da đó, nhớ chưa”
“Hj anh. Hehe, cũng đã một năm rồi anh nhỉ. Dạo gần đây em thường xuyên nhớ lại kỉ niệm của chúng ta khi còn bên nhau. Lúc đó em ngốc quá, lại vô tâm nữa, chẳng biết tâm ý của anh gì cả. Anh đừng cười nhạo em, em là tự nhận mình ngốc thôi, chứ em không ngốc thật đâu nhé. Nói anh nghe, em vừa đỗ đại học rồi đó, là trường của anh với chị em đã từng học. Anh xem có phải kì tích không, cái trường đó ý, ngày xưa em có mơ cũng chưa từng thấy mình chạm được tay vào cánh cống của ngôi trường đó. Thật là không ngờ a, em cũng có IQ cao phết. Haha, chuyện đó thực sự không thể xem thường, bama em đều ngạc nhiên tột độ đó. Còn nữa… Chuyện ngày hôm đó, em xin lỗi. Giá như, em nghe anh giải thích. Giá như, em không vội vã như thế. Giá như… Cho dù có bao nhiêu cái “giá như” nữa cũng chẳng thể thay đổi sự thật. Anh đã cứu em, đẩy em ra để rồi chính mình nằm chỗ đó. Lạnh lắm phải không anh? Nhưng anh đừng lo, có chị em ở cạnh, chắc chắn anh sẽ thấy ổn thôi, chị ấy là người rất biết chăm sóc người khác mà. Nhân tiện nhắc anh, ngày mai là sinh nhật em đấy, hai anh chị liệu hồn đưa quà đây, không là em ứ chơi với cả hai đâu nhé…”
***
Có những chuyện, đã qua rồi sẽ không thể nuối tiếc. Lại có những cảm xúc ngây thơ dại khờ, chưa đủ chin chắn để tự mình nhìn nhận sâu sắc. Điều ta cần biết, đó là nắm vững hiện tại, lấy quá khứ làm nền cho tương lai. Không biết tha thứ sẽ không có hạnh phúc. Đừng để hận thù làm mờ mắt nhân gian. Rồi sẽ có một ngày, khi mặt trời soi tỏ khắp chốn, tình yêu cuối cùng sẽ đâm chồi nảy nở, xòe hoa kết quả, là một đoạn kết vô cùng viên mãn…
Vòng xoáy định mệnh cùa tình yêu
Reviewed by Nguyễn Tuấn Anh
on
1:44 PM
Rating:
No comments:
Không spam , comment những lời nói thô tục